1

"Cô không cần đâu con."

...

– Dạ vậy con xin cảm ơn cô đã dành thời gian lắng nghe.

...

Tôi lần thần bước ra xe. Vẫn hoang mang chưa hiểu rốt cuộc ý cô là sao. Cái gì mà "cần phải trải nghiệm nhiều hơn", "cần phải vấp váp nhiều hơn để hiểu được thực tế". Nói thật là tôi chỉ thấy buồn cười. Toàn những lời sáo rỗng dùng để dập tắt cuộc đối thoại (thought-terminating cliché). Những câu nói đó tệ tới mức bây giờ tôi chỉ còn nhớ ý của cô mà viết lại, chứ tất nhiên là mấy cái trích dẫn đó đâu có đúng 100% những gì cô nói. Tất cả những câu nói của bất kì nhân vật nào trong đây cũng vậy. Bạn đừng trông chờ gì vào trí nhớ của tôi.

"Nhưng con cần phải có ý chí và sự kiên trì."

– Là sao cô?

"Thì đấy, nếu có ý chí và kiên trì thì chắc chắn con sẽ thành công."

Là sao??

Phải chăng ý cô là tôi cứ kì kèo cô nói rõ ý cô là gì, hay chấp nhận ý tưởng của tôi? Tính hỏi lại như vậy nhưng tôi lại thấy hơi sờ sợ. Chợt nhớ ra điều cơ bản nhất của nhân học là quan sát.

– Vậy không biết con có thể ở lại quan sát quán của mình được không?

"Được chứ. Con vào đi 😄"

Tôi đã bước vào quán chè 75 Trần Huy Liệu như vậy đấy.

Thảo luận về nội dung này 💬